Suốt sáu năm, Pi dựng nền móng, trong khi một nhóm người khác với cùng chừng ấy thời gian chỉ chăm chú vào việc chửi. Chửi như một phản xạ, chửi như một tấm bình phong để giấu đi sự bất lực khi thế giới đổi thay mà họ không kịp theo. Họ không đọc, không học, không trải nghiệm. Họ ở lại với mô hình tài chính cũ, nền tảng cũ, định kiến cũ. Và họ tưởng, chỉ cần cào bàn phím là có thể ngăn bước một nền công nghệ web3. Trong khi Pi tạo ra một nền tảng nơi bất cứ ai cũng có thể viết ứng dụng mà không cần biết lập trình, thì họ vẫn loay hoay đặt câu hỏi Pi có thật không. Thế giới không đợi ai cả, và những người chọn đứng ngoài sẽ không có quyền phán xét những điều họ chưa từng thử bước vào. Pioneer không cần tranh luận. Họ chỉ cần làm. Và mỗi bước phát triển của Pi là một câu trả lời, không cần gắt gỏng, không cần ồn ào, nhưng đủ để khiến những lời chửi ấy trở nên lạc lõng. Câu hỏi duy nhất còn lại, bạn có đủ hiểu để biết mình đang bị bỏ lại không?.
