Ánh sáng và bóng tối... một kiếp nhân sinh
Không phải ai cũng bắt đầu với ánh sáng. Có người, phải học cách thắp sáng từ chính bóng tối của mình.
Bạn từng nghĩ mình sẽ không vượt qua nổi. Từng ngồi giữa phố đông mà cảm thấy lạc lõng. Từng nằm lặng yên, nhìn lên trần nhà trong căn phòng nhỏ, tự hỏi bao giờ cuộc sống sẽ khá lên, vừa hy vọng một ai đó sẽ hiểu, vừa sợ… chẳng ai quan tâm.
Nhưng rồi, bạn vẫn sống tiếp. Bạn đi qua những ngày không ai thấy, không ai chờ, không ai tin. Bạn làm nhiều công việc người khác không biết, chịu những tổn thương người khác không thấy, và vẫn giữ lại cho mình một giấc mơ chưa từng nói thành lời.
Đôi khi, mất hết không phải để bạn thua, mà để bạn có lý do bắt đầu lại – đúng hơn. Đôi khi, những hiểu lầm đến không để bạn gục xuống, mà để bạn học cách không cần ai công nhận nữa mới dám sống thật với mình.
Cuộc sống không cần bạn phải rực rỡ suốt. Chỉ cần bạn không tự dập tắt mọi khao khát của mình – là đã đủ mạnh mẽ. Bạn không cần hoàn hảo. Chỉ cần đủ thành thật với chính mình để nói rằng: “Tôi xứng đáng với một cuộc đời tốt đẹp hơn, tử tế hơn, nhẹ nhàng hơn, và đủ đầy hơn.”
Vậy nên,
Chọn bước tiếp – dù quá khứ còn đau.
Chọn kiên nhẫn – dù hiện tại còn lặng.
Chọn chữa lành – thay vì chứng minh.
Và chọn chính mình – trước khi chọn bất kỳ ai.
Bạn sinh ra để trở thành phiên bản độc nhất, đủ bản lĩnh để sống tiếp – dẫu có sở hữu trái tim với những vết thương chưa kịp lành.
Sưu tầm
