Trước khi tranh luận với ai đó, hãy tự hỏi mình liệu người đó có đủ trưởng thành để hiểu khái niệm về một góc nhìn khác hay không. Bởi nếu không cuộc tranh luận đó hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.
Không phải cuộc tranh luận nào cũng xứng đáng với năng lượng của bạn.
Đôi khi dù bạn có diễn đạt rõ ràng đến đâu, người kia cũng không lắng nghe để thấu hiểu, họ chỉ nghe để phản ứng.
Họ bị mắc kẹt trong niềm tin của chính mình, không sẵn lòng chấp nhận bất kỳ quan điểm nào khác. Việc tiếp tục tranh luận với họ chỉ khiến bạn cạn kiệt năng lượng. Đó chính là sự khác biệt giữa một cuộc trò chuyện ý nghĩa và một cuộc tranh cãi vô nghĩa.
Nói chuyện với người sẵn lòng lắng nghe và trưởng thành khiến mình có thể mở mang tư duy ngay cả khi hai người không đồng quan điểm.
Nhưng cố gắng lý lẽ với người từ chối nhìn ra ngoài niềm tin của họ thì chẳng khác nào nói chuyện với một bức tường gạch. Không lập luận hay sự thật nào có thể chạm tới họ, không phải vì bạn sai mà vì họ không muốn nhìn thấy điều gì khác.
Sự trưởng thành không nằm ở chỗ chiến thắng trong các cuộc tranh luận. Sự tranh luận nằm ở việc nhận ra khi nào cuộc tranh luận nên dừng lại.
Đó là chọn sự bình yên thay vì cố gắng chứng minh cho một người đã quyết không thay đổi suy nghĩ.
Bạn không cần phải tham gia vào mọi cuộc chiến.
Bạn cũng không nợ ai một lời giải thích nào cả.
Đôi khi, điều mạnh mẽ nhất bạn có thể làm là bước đi. Không phải vì bạn không có gì để nói,
mà vì bạn biết rằng họ chưa sẵn sàng để lắng nghe.
Và đó không phải là gánh nặng của bạn.
