NGƯỜI TRÍ TUỆ LÀ NGƯỜI BIẾT “VƯỢT QUA CHÍNH MÌNH”
Chúng ta hay nghĩ: khi nỗ lực vượt qua nghịch cảnh tức là đã rất mạnh mẽ và bản lĩnh hơn người rồi. Điều đó đúng. Nhưng chưa đủ.
Bởi cái "vượt qua" khó nhất, không phải là vượt lên đói nghèo, mà là vượt qua chính mình - khi đã có tất cả trong tay.
Tôi từng gặp nhiều người, lúc tay trắng thì hiền lành, tử tế, chí thú làm ăn. Nhưng khi có được chút thành tựu, họ dần dần thay đổi:
Cái nhìn trở nên ít khiêm nhường, lời nói trở nên ít thận trọng; bắt đầu sa đà vào các thói quen xa hoa, hưởng thụ…
Họ không nhận ra rằng chính ánh hào quang đang che mờ đôi mắt. Mà ánh sáng ấy, nếu không tỉnh thức, sẽ là thứ đưa ta đến bên bờ vực lúc nào không hay.
Khi cuộc sống chưa có gì trong tay, ta dè dặt, ta cẩn trọng.
Nhưng khi có trong tay nhiều thứ, lại dễ bất cẩn với chính mình. Dễ bám víu vào hình ảnh thành công, rồi đánh mất cái gốc bên trong.
Bởi nghèo khó khiến con người ta khiêm nhường, nhưng thành công dễ khiến ta ngạo mạn. Khi đã có chút danh, có chút tiền, có chút tiếng nói — ta dễ quên mình đã từng là ai, từng đi qua những gì. Dễ lắm mà đánh mất mình ngay trong những điều khiến ta từng tự hào nhất.
Thành công không xấu. Hào quang không xấu. Nhưng điều nguy hiểm là khi ta bắt đầu xem những thứ đó là mình.
Nhiều người sa ngã không phải vì nghèo, mà vì quá đủ đầy dư dả rồi, ta quên biết ơn và trân trọng những gì đang có.
Không phải vì không được công nhận, mà vì được tung hô quá nhiều.
Vì ta tưởng rằng: vật chất của cải có được là mãi mãi. Lời khen kia là sự thật. Vị trí kia là an toàn.
Không ai nói trước được điều gì. Nhưng người có trí tuệ khác biệt ở chỗ, họ sẽ luôn giữ được tâm vững vàng.
Họ hiểu được lẽ vô thường ở đời. Nên tâm không còn dao động trước Thành - Bại, Vinh - Nhục, Được - Mất, Hơn - Thua…
Họ càng ngày càng trầm ổn và khiêm nhường.
Như sông sâu tĩnh lặng. Lúa chín cúi đầu.
Thành công thật sự là khi bên trong bạn càng lúc càng bình an vững chãi, chứ không phải càng lúc càng thấy mình cao hơn người khác.
- Giữ được tâm bình thản khi đứng giữa vòng xoáy thị phi mới là điều khó.
- Giữ được sự tỉnh táo khi được tung hô mới là điều đáng luyện.
- Giữ được lòng biết ơn và khiêm hạ giữa những lời ca ngợi mới là điều quý giá.
Vì vậy, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, hãy luôn nhớ tập trung tu dưỡng bên trong.
Học cách quan sát chính mình mỗi ngày.
Khi được khen, hãy quan sát tâm mình: đang bình an hay kiêu mạn?
Khi được trọng vọng, hãy nhận biết tâm mình đang thế nào.
Đó là con đường quay về bên trong. Là hành trình rèn luyện chánh kiến — thấy biết đúng bản chất của tâm, thấy rõ vô thường của đời.
Để từ đó, sống không kiêu khi thắng, không nản khi thua. Không đồng hóa mình với cái bên ngoài, mà trụ vững nơi giá trị thật bên trong.
Chánh kiến không phải là điều cao siêu mơ hồ, mà là một chiếc gương soi lại chính mình mỗi ngày.
Để không tự phụ khi được tung hô.
Để không lạc đường khi đường đời trải hoa hồng.
“Giữ được mình khi gian khó, là điều đáng quý.
Nhưng giữ được mình khi huy hoàng, mới là trí tuệ thật sự.”
Vì đứng ở nơi càng cao, càng dễ té ngã.
Mà nếu không có nội lực bên trong, ta dễ đi lạc trong chính ánh hào quang của mình.
Vì có những cú ngã, không đến từ thất bại… mà đến từ sự kiêu ngạo khi đang đứng trên đỉnh cao.
Bạn đang giữ mình ở đâu? Giữa khốn khó hay huy hoàng?
Cùng chia sẻ nhé.

Nguyên Hội
تبصرہ حذف کریں۔
کیا آپ واقعی اس تبصرہ کو حذف کرنا چاہتے ہیں؟