Tôi đã từng như vậy!
Nhưng thật may, vợ tôi luôn bên cạnh và nhắc tôi… ❤️

Bố ơi, tuổi thơ của con chỉ có một lần thôi mà...

Bố có thể đặt điện thoại xuống và chơi với con một lúc được không?

Ở công ty, bố nhắn cho mẹ: “Ước gì được chơi với con nhỉ.” Nhưng về đến nhà, bố lại cầm điện thoại mãi, lướt những thứ chẳng quan trọng... trong khi con chỉ ngồi nhìn bố, chờ bố nhìn lại con.

Nhiều lần, con gọi:
“Bố ơi, chơi với con nha!”
“Bố ơi, con vẽ ô tô thế này đúng không?”
Một tay con cầm bút, một tay con kéo tay bố… Nhưng bố chỉ nói “Ừ ừ, vẽ như vậy đó con” rồi mắt vẫn dán vào màn hình, chẳng nhìn vào cuốn vở của con.

Thời gian trôi nhanh lắm đó bố.
Hôm nay con cần bố chơi xếp hình cùng, nhưng mai thôi, có khi con tự chơi một mình, chẳng cần bố nữa.
Hôm nay con nắm tay bố đi dạo, nhưng mai kia, con sẽ thích đi cùng bạn hơn.
Rồi đến một ngày, khi bố ngước lên khỏi điện thoại, con đã lớn rồi... con có thế giới riêng của mình, chẳng còn cần bố chơi cùng như xưa nữa.

Bố cứ nghĩ con sẽ luôn bé bỏng, luôn chờ đợi bố. Nhưng bố ơi, tuổi thơ của con chỉ có một lần. Nếu mình lỡ mất... thì có muốn quay lại, cũng không được đâu...

Bố hay nói “nhớ con lắm, yêu vợ nhiều lắm”, nhưng đôi khi chỉ cần 1-2 tiếng bố chơi thật sự với con, còn quý hơn cả ngàn lời nói.

Điện thoại không xấu đâu bố, con biết nó giúp bố làm việc, giúp nhà mình có cơm ăn áo mặc. Nhưng cũng chính cái điện thoại ấy, đang lấy bố ra xa con từng chút một.

Một cái chạm vào màn hình… sao thay được một cái ôm của bố dành cho con?

image