Có những lúc bạn không cần ai khinh bạn, vì chính bạn đã thấy mình nhỏ bé trong gương. Có những ngày bạn mệt đến mức… chẳng còn hơi sức để oán trách nữa. Cúi đầu, nuốt tủi thân, ngẩng lên, vẫn phải bước. Vì bạn biết rõ: mình không ngã được. Ngã là không còn ai đỡ.
Miệng đời sẽ khen khi bạn thành công. Nhưng bạn phải hiểu: đó là cái khen vì bạn “có giá trị sử dụng”, chứ không phải vì bạn xứng đáng được thương. Và cũng chính miệng đời đó – sẽ khinh bạn khi bạn thất thế, im lặng khi bạn sa cơ, và có khi… chê cười luôn cả những giọt nước mắt bạn không dám rơi.
Bạn từng mong ai đó sẽ kéo bạn ra khỏi bùn. Nhưng đến lúc bạn lấm lem mà vẫn không ai đến, bạn mới hiểu: tự lực không phải lựa chọn – mà là con đường duy nhất.
Tự lực là khi bạn vừa gạt mồ hôi, vừa xé nỗi tủi thân, vừa gồng mình đi tiếp. Không vì sĩ diện, mà vì chẳng còn đường quay lại. Không vì muốn chứng tỏ với đời, mà vì không thể để mình gục giữa chừng. Bởi nếu bạn gục, ai sẽ thay bạn sống?
Cuối cùng, thế giới này sẽ không nể bạn vì bạn khổ – họ nể bạn vì bạn sống sót qua khổ. Họ không quý bạn vì bạn gồng – họ quý bạn vì bạn gồng mà không than. Và nếu ai đó hỏi bạn lấy đâu ra sức mạnh, hãy nhìn lên – rồi chỉ vào vết thương của chính mình:
“Tôi đã tự bò từ đáy lên. Và từ lúc đó, tôi không cần ai chống lưng nữa.”

13881792892
تبصرہ حذف کریں۔
کیا آپ واقعی اس تبصرہ کو حذف کرنا چاہتے ہیں؟