Thôi xuống!
Bạn phải hiểu là cuộc đời bạn như những chuyến tàu. Bước lên một đoạn đường nào đó. Một lần nào đó. Gặp người nào đó. Ở lại cùng nhau một khoảng thời gian nào đó. Rồi lại xuống!
Không xuống cũng buộc bạn phải xuống!
Nấn ná lần một thì bạn cũng chỉ ở trên đường tàu ấy. Với những con người chọn lên cùng hành trình ấy. Đi cùng một vết xe đổ ấy! Mãi mãi và vô tận!
Bạn sẽ không biết phải đến nhà ga nào sẽ xuống. Bạn cứ đi mãi về vô định. Có khi đường tàu ấy quá đẹp bạn muốn dài lâu. Có khi đường tàu ấy quá đau khổ nhưng bạn còn nấn ná! Cho đến khi bạn tự hỏi lòng mình. Đã đủ chưa? Đã chán chưa? Cần gì nữa không?
Thôi xuống!
Đó là lúc bạn xuống đúng thời điểm. Đúng nhà ga. Và sẽ có một đoàn tàu khác tới đón bạn. Đi một hành trình mới!
Không hề tiếc. Không vấn vương. Có thể là tận cùng của chán chường và là giải thoát!
Không chắc hành trình mới sẽ vui. Sẽ hạnh phúc. Hay khổ đau!
Nhưng bạn vẫn phải đi để tiến về phía trước! Chắc chắn là vậy!
Cuộc đời bạn có bao nhiêu bước ngoặt. Bao nhiêu lựa chọn. Bao nhiêu thay đổi. Bao nhiêu nhà ga là ở chính bạn!
Nếu có gì đó là mãi mãi. Đoàn tàu nào đó là cuối cùng. Thì đó là vé tàu đi về miền niết bàn! Gọi là miền chứ dĩ nhiên không đâu cả. Là trong sâu thẳm vô cùng của chính bạn!
